Khi già rồi,chúng ta sẽ hết trẻ...

Hôm nay tôi vô tình tìm lại được  cuốn sách “Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu của Rosie Nguyễn, cô gái đầy mạnh mẽ nhưng cũng đầy cá tính ấy đã viết rằng: "Sau những lần thất bại trong cuộc sống, sau những va vấp của tuổi trẻ, từ bao giờ chúng ta đã tự thuyết phục bản thân rằng mình là một người bình thường, mình không có gì đặc biệt, rằng hãy thôi mơ mộng viễn vông, hãy chấp nhận sống một cuộc đời bình thường, có những công việc bình thường. Và rồi chúng ta chết đi, trên tấm bia mộ ghi: “Đây là nơi yên nghỉ của một người hoàn toàn bình thường".
Tại sao bạn lại cảm thấy mình yếu kém chỉ bởi chút sai lầm của tuổi trẻ? Hãy đừng như vậy, hãy dừng suy nghĩ mình là kẻ kém cỏi đó lại, bởi mỗi con người đều có một xuất phát điểm khác nhau, một môi trường sống khác nhau và tiếp xúc với những người khác nhau. Bởi vậy, chúng ta là không giống nhau và thành công cũng không đến cùng lúc, mà dù thành công có không đến thì tôi tin bạn cũng đã từng tự hào rằng mình đã từng có một thời “hào hùng” như thế, và liệu có ai đảm bảo rằng phải kiếm được tiền thì mới là thành công, đôi khi, thành công là được sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi.
Có những lúc cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, tịnh tâm. Nơi có tiếng chim, tiếng lá xào xạc bởi cơn gió nhẹ thoảng qua. Nơi có ánh nắng ban mai lấp ló qua từng kẽ lá, hàng cây. Ở nơi mà tôi có thể nằm trên chiếc võng đong đưa, thả lỏng cơ thể, nghĩ về cuộc đời, nghĩ về những điều đã qua…Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu ?
Đó là tựa đề của một quyển sách mà tôi đã đọc và nay tìm thấy nó mà tôi đã bỏ quên .
Ngày còn bé, tuổi thơ là những chuỗi ngày vô lo vô nghĩ. Thời đó cuộc sống không đầy đủ, tiện nghi như bây giờ, nhưng sao lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười và niềm vui. Đối với tôi khi ấy, cuộc sống là những trải nghiệm tuyệt vời. Mỗi sớm thức dậy, được thấy mẹ tôi ngồi giặt đồ bên gốc cây, gần đó là đàn gà con quấn quýt bên chân mẹ. Khung cảnh ấy đã trở thành một trong những ký ức đẹp đẽ nhất cuộc đời, một bức tranh yên bình đến lạ thường…
Vào những ngày mưa, khi cơn mưa đầu mùa chực trút xuống, tiết trời trở nên se lạnh, hương mạ non ngoài đồng thoang thoảng đưa theo làn gió, nhẹ xộc vào mũi tạo cảm giác khoan khoái, lâng lâng. Khi những giọt mưa đầu tiên khẽ chạm vào đất cũng là lúc cảnh vật bỗng trở nên yên tĩnh, lãng mạn và đậm chất thơ hơn. Những lúc như vậy, tâm trạng con người như lắng lại, bình yên.
Đêm đến, ngoài trời tiếng mưa lộp bộp trên những mái tôn, tiếng gió rít qua từng ngọn cây kẽ lá, tiếng ếch ộp gọi nhau í ới …ở bên trong ngồi nhà nhỏ nọ, một thằng nhóc nằm co người bên chiếc chăn ấm áp, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu, mơ về tương lai, mơ về điều gì đó ngày mai…
Trong 4 mùa, đám nhỏ tụi tôi thời ấy thích nhất mùa hè. Khi tiếng trống tan trường cuối cùng cất lên chuẩn bị cho một kì nghỉ dài, thì đám tụi tôi lại nôn nao. Nôn nao vì nghỉ hè sẽ được tha hồ chơi đùa thỏa thích, nhưng cũng nôn nao vì sắp phải xa đám bạn thân thương, trường lớp, thầy cô…
Những buổi trưa hè oi ả, ăn chưa kịp vội chén cơm đang dở là tụi con nít trong xóm đã kéo nhau qua thúc giục tôi nhập bọn đi thả câu. Giữa trưa nắng, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại, hì hục lật từng tảng đá, viên sỏi để bắt cho bằng được những con giun, con dế làm mồi câu, vậy mà nhìn mặt đứa nào đứa nấy cứ cười tươi, hớn hở. Kiếm đủ mồi câu thì tụi tôi lại tung tăng kéo nhau ra đồng. Ngồi dưới gốc cây ven bờ, thả câu giữa cái trưa năng chang chang, bất chợt nhìn qua đám bạn thấy vẻ mặt rạng ngời, vô tư mà lòng hạnh phúc, bình yên.
Rồi những lần đi thám hiểm, phiêu lưu với đám bạn thân, khám phá ra những địa điểm chưa từng đặt chân đến, tự hào nhủ rằng có lẽ mình là người đầu tiên đến được nơi này, cảm giác như Comlombo tìm ra châu Mỹ vậy. Tụi tôi tự đặt tên cho những địa điểm mà mình đặt chân đến lần đâu những cái tên như là Hồ Ngọc, Bãi Cát Trắng, …những cái tên giờ nhớ lại chỉ thèm được khám phá một lần nữa, được tìm lại cái cảm giác xưa kia, cảm giác của thời con nít vô tư lự…
Hay những ngày lội ruộng dưới mưa tầm tã, đi bắt ốc đồng đem lên nhà thằng bạn thân chế biến. Có lần vì ngâm ốc quá lâu, ốc bị chết, khi đem luộc thì thối um cả lên, thế là lại được trận cười giòn giã.
Hay những buổi tối, khi cơm nước xong xuôi, là tụi tôi lại hẹn nhau đạp xe đi dạo mát vòng quanh cái  xã nhỏ xíu.
Tuổi thơ là thế, có nói hoài, nói mãi, thì có lẽ chẳng bao giờ nói hết được. Nó là những gì đã qua rất lâu rồi, nhưng còn đọng lại mãi trong ký ức. Chúng ta ai cũng đã từng cũng có một tuổi thơ để nhớ, ai cũng có tuổi trẻ với những khát khao hoài bão cho riêng mình, nhưng rồi vòng xoáy cuộc sống với những lo toan cơm áo gạo tiền, nơi phố thị phồn hoa nhưng sao vẫn cảm thấy cô đơn, lạc lõng, để rồi bất chợt nhìn lại chợt thốt lên “sao nhanh quá”.
Giờ đây, ngồi viết từng dòng chữ này, cũng là khoảng thời gian tĩnh lặng hiếm thấy của tôi mà đã rất lâu rồi mới có lại. Quay trở lại tựa đề của quyển sách Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu ? Nó là một câu hỏi mà tôi và bạn, mỗi người sẽ có một đáp án khác nhau, nhưng tôi tin rằng nếu chúng ta hiểu được giá trị thực sự của tuổi trẻ, thì bạn và tôi sẽ nhìn nhau mỉm cười vì có lẽ đáp án là như nhau…

Xem phim online free, Phim Chiếu Rạp, HD VIETSUB