Kỷ niệm một thời trên đồng quê lại dội về trong tim

"Khi chúng ta càng nghèo, càng sống đơn giản, thì chúng ta càng biết thưởng thức vẻ đẹp của Mẹ thiên nhiên, vì cuộc sống xung quanh chúng ta không bị ngập tràn những thiết bị điện tử và các thú vui hiện đại, chúng ta sẽ có nhiều không gian và thời gian hơn để cảm nhận những gì tự nhiên ban tặng và làm giàu tâm hồn chính mình, cũng như biết quan tâm đến người khác hơn và có một tấm lòng rộng mở hơn. Xã hội hiện đại mang đến những tiện ích và công cụ phục vụ mọi hoạt động sinh hoạt và giải trí của con người, nhưng đồng thời cũng khiến người ta sống vô tâm, ích kỷ hơn, tạo khoảng cách giữa người với người. Người giàu vật chất, chưa chắc đã giàu tinh thần bằng những người ít của cải, nên đôi khi, người nghèo chính là những người giàu có nhất!"

Đi qua những tháng ngày giông bão, ai lại chẳng đôi lần ngược dòng thời gian trở về với những ngày thơ bé. Có lẽ, không gì đẹp bằng những ký ức tuổi thơ. Đó là những tháng ngày đi bộ tới trường, là những lần lẽo đẽo theo gánh khoai của mẹ đi bán khắp đường làng ngõ phố, nhất là những ngày hè được thả sức vui đùa trên đồng quê yêu dấu…


Tôi nhớ những ngày hè oi ả. Bữa cơm chiều, cả gia đình thường ngồi quây quần giữa sân nhà bên chiếc mâm nhôm đã cũ. Chẳng cần đến quạt điện, gió ngoài đồng từng cơn thổi vào mang lại một cảm giác thật dễ chịu. Nhất là những đêm trăng thanh nằm trước hiên nhà nghe mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa. Gió đồng vòng tay âu yếm và giọng kể của mẹ cứ thế dìu tôi vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.

 Kỷ niệm một thời trên đồng quê lại dội về trong tim




Thời đó, lũ trẻ quê nghèo chúng tôi, đứa nào mà chẳng mong đến mùa gặt, nhất là vào mùa gặt tháng 5. Lúc đó, đồng quê sẽ là một không gian lý tưởng để cho chúng tôi thỏa niềm vui của mình. Chúng tôi rong ruỗi khắp đồng bắt chuột, đốt rơm, tìm những cây cỏ gà ven bờ mà chơi trò chọi gà. Mặt ruộng là sân bóng, và quả bóng bằng bưởi xanh cứ thế lăn trong tiếng reo hò inh ỏi đến khàn cả giọng. Gặp những chiều hè lộng gió, những con diều giấy tự làm của chúng tôi lại có cơ hội vi vu trên đồng chiều cuống rạ. Chúng thỏa sức bay lượn, hít gió, ngắm mây, chở bao ước mơ của chúng tôi suốt một thời thơ trẻ.

Nhớ hồi còn học cấp 1 cấp 2, vào những ngày cuối tuần hay những hôm rảnh rỗi, anh em tôi thường ra đồng bắt cua, tát cá. Dọc theo những bờ mương, bờ ruộng chừng nửa buổi, kiểu gì anh em tôi cũng kiếm đủ một nồi canh cua cho cả nhà. Hay chỉ cần đắp ngăn một đoạn mương, tát cạn nước thì có thể thu được cả tôm, cua, cá, ốc,… Những hôm trời thật nắng, nước ruộng nóng đến sủi tăm, cua ngoi lên bờ, cá rúc vào hang, anh em tôi cứ thế mà bắt bỏ giỏ mang về. Một đĩa cá đồng kho khế, một tô canh cua đồng nấu lá rau bợ trong bữa cơm đã là niềm ao ước một thời của anh em tôi.

Lớn lên, tôi đã sớm theo ba mẹ ra đồng làm ruộng. Đó là những hôm cuốc đất in hằn những chai tay mọng nước, vỡ ra rát bỏng. Những hôm đi cấy, làm cỏ ruộng đến còng cả lưng. Hay những hôm vác lúa, thồ lúa về nhà mà chân tay mỏi đến rã rời. Thế mà, suốt một đời, ba mẹ tôi mùa nối mùa cứ cần mẫn làm ruộng. Dù nắng hay mưa, dù sáng sớm, trưa trật hay tối mò, trên cánh đồng mênh mông, ba mẹ vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vui buồn trên từng mảnh ruộng.

Về thăm quê vào những ngày hè ngập nắng, bước chân tôi lại không quên ra đầu ngõ ngắm nhìn cánh đồng làng như thói quen năm nào. Vẫn là những cơn gió dưới đồng thổi lên mát rượi, vẫn là cánh đồng bát ngát dưới bầu trời quê trong xanh, cao vợi... Bao kỷ niệm một thời trên đồng quê yêu dấu lại dội về trong tim thổn thức.
Xem phim online free, Phim Chiếu Rạp, HD VIETSUB