***
“Hẹn hò với những cô đơn riêng tôi một chiều lang thang…
Hẹn hò với những miên man trong tôi tình yêu vỡ nát…” (*)
Tôi đã chẳng thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu tôi lang thang trên con đường quá đỗi thân thuộc này, cũng chẳng thể biết được đây là lần thứ bao nhiêu tôi nghe bài hát này.
Không hiểu tự bao giờ tôi có thói quen lang thang một mình, nghe bài nhạc mà tôi cho rằng tôi thích nó và dạo cùng người bạn vô hình mang tên “cô đơn”… Tôi chọn cho mình những khoảng lặng rất riêng mang tên “cô đơn” trên con đường ấy.
Trên mảnh đất Hà Thành đông đúc này, nhịp xoay cuộc sống cứ như một vòng tuần hoàn khép kín. Những tưởng chẳng có nổi thời gian rảnh rỗi để một mình gặm nhấm nỗi cơ đơn. Ấy vậy mà giữa những dòng xe qua lại ấy vẫn thấy mình cô đơn nhiều lắm.
Không hiểu vì lí do gì nhưng tôi thấy người ta thường sợ sự “cô đơn”, thậm chí chẳng dám thừa nhận mình cô đơn trong khi bản thân mình phải sống với điều đó hàng ngày. Đêm xuống là khi ai cũng sống thật với những cảm xúc của mình. Nó như thói quen, cô đơn như một người bạn âm thâm cạnh bên. Con người ta dễ ôm trong mình những nỗi buồn và rồi tự bản thân ta tìm đến sự cô đơn.
Thế nhưng tôi nhìn thấy một nhịp sống rất khác từ những con người mang trong mình sự lạc quan,căng tràn sức sống và vẫn chấp nhận sống chung với cô đơn, đồng hành cùng nó như một người bạn chẳng thể thiếu.
Ai cũng bảo rằng sao mình cô đơn quá. Họ không phải là thiếu một người bạn để tâm sự, không thiếu một người lắng nghe. Nhưng họ thiếu cảm giác được cảm thông, được chia sẻ và dường như chẳng ai có thể hiểu được cảm xúc trong chính họ.
Ngay giữa lòng thành phố nhộn nhịp ấy tôi vẫn bắt gặp vô số những người mang trong mình sự cô đơn đấy thôi. Chẳng phải một lí do nào, đơn giản chỉ là cảm nhận thấy mình cô đơn tự mang trong mình một nỗi buồn vô hình mà chẳng gọi nỗi tên. Cứ thế tự mình vừa dạo vừa gặm nhắm và suy nghĩ về nó. Nhưng rồi nó chẳng phải khiến ta bận rộn hơn một tí xíu.
Chúng ta sẽ biết cách thích nghi với những cảm xúc không tên chẳng ai mong muốn. Lắm kẻ than vãn rằng mình cô đơn nhưng chả biết lí do vì sao. Lắm kẻ tự nhận mình cô đơn nhưng lại chẳng hiểu cô đơn là gì. Cũng lắm kẻ lấy sự cô đơn ra làm trò đùa và lấy đó để tìm kiếm một hạnh phúc cho bản thân mình.
Cô đơn – là tự bản thân ta mang nó trong mình, hà tất ghét bỏ hay chán nản. Hãy một lần bỏ ra một chút ít thời gian mà mình nhàn rỗi, xuống phố dạo bộ, tự thưởng cho mình một tách café hay cái gì mình yêu thích bạn sẽ thấy bạn không một mình. Bạn không cô đơn vì bạn có người để hẹn hò và vì bạn có một người bạn mang tên cô đơn.
“Hẹn hò với những cô đơn riêng tôi một chiều lang thang…
Hẹn hò với những miên man trong tôi tình yêu vỡ nát...” (*)